Nhưng đến một ngày, trường tôi tổ chức chương trình nhân ái " Những trái tim không tật nguyền", tôi mới thật sự hiểu rằng: TÔI VÔ CÙNG HẠNH PHÚC.

Vì sao ư?Chẳng gì xa lạ,đó là những bạn trẻ cha mẹ sinh ra nhưng không được tạo hóa ưu ái.

Tôi có đôi mắt để nhìn thấy thế giới, thấy gia đình, thấy bạn bè tôi, thấy muôn màu muôn vẻ của cuộc sống…Nhưng trong số họ có đến 3 người bao lâu nay chưa biết ánh sáng là gì. Họ vẫn cất cao lời ca tiếng hát, có lẽ nhiều người cười vì họ hát chưa hay nhưng tôi lại muốn khóc lắm…

Tôi có đôi chân để đi thì lại có một bạn nạn nhân chất độc màu da cam 20 năm nay cuộc đời gắn liền với chiêc xe lăn. Bạn ấy hát một bài về chất độc màu da cam, thật buồn…

Lắm khi tôi tức vì mọi người trêu tôi già trước tuổi, thế mà có một bạn nữ tuổi 18 lên sân khấu hát bài "Bụi phấn" tôi cứ tưởng 1 em bé 8 tuổi. Một hình hài trẻ con, một giọng hát trẻ con làm tôi sững sờ.

Bố tôi vẫn nói:" Mỗi cây mỗi hoa.Mỗi nhà mỗi cảnh"

Bố nói chẳng sai.

Ai khi sinh ra cũng mang trong mình một sứ mệnh. Mỗi giây phút ta sống trên đời là ta đang vận hành guồng quay của lịch sử.Họ có lẽ mang sứ mệnh đánh thức long nhân ái trong mỗi chúng ta. Còn chúng ta mang sứ mệnh thay đổi thế giới, một thế giới đẹp hơn…