Em bước ra phố trong một chiều rất vội
Vội cơn mưa, vội cả những nụ cười
Vội lời nói, vội bước chân người
Trở về nhà để đón những yêu thương

Thế mà em vẫn bước thật bình thường

Chẳng thể nhanh hơn khi tình yêu giờ thành hai nửa

Chẳng thể nhanh hơn khi không còn anh nữa

Nửa em bơ vơ anh bình thản chốn nào?

Nhìn đường phố ồn ào hay bởi cơn mưa lao xao

Em không muốn khóc mà đôi mi vẫn ướt

Người ta đón nhau, nhẳng ai thừa thời gian để biết

Một bước chân cô đơn, một trái tim nương tựa chính mình

Rồi ngày mai trời sẽ vẫn bình minh

Đường phố lại tấp nập những vội vàng hối hả

Chỉ bước chân em là dường như thật lạ

Lạ giữa đông người, lạ bởi không anh

Vì thế nên chẳng thể bước nhanh

Và chẳng thể vội giữa cuộc đời rất vội

Hai người chung đôi giờ đi về hai lối

Lối anh ồn ào, em bình thản riêng em.