Mưa … những ngày mưa tầm tã … mưa muốn cuốn trôi đi nỗi buồn … hay chỉ đem lại …. nỗi nhớ …. Mưa … càng lớn … trời càng lạnh … cái lạnh đến se lòng … cái lạnh ấy … làm lòng ta … lại nhớ …. Ta ghét mưa … ta ghét tất cả những gì mưa đang mang lại … ngay lúc này ….

Lại nhớ …. nhớ cái mưa năm ấy …. mưa cũng lớn … cũng tầm tã …. cũng lạnh …. nhưng …. ta ấm …. cái ấm từ trong chính con tim …. Ta thích cái mùa mưa năm ấy …. Anh nắm chặt lấy tay ta …. anh ôm chặt ta …. ta yêu điều đó …. ấm áp …. và ….. ngất ngây …..

Mưa năm nay …. cuộn mình trong cái chăn dày cộm …. ôm lấy cái gối …. cuộn tròn trên chiếc giường ….. ta vẫn lạnh … cái lạnh tê người ….. hai tay …. tự nắm chặt lấy nhau …. tay ta đấy thôi …. mà sao vẫn lạnh thế …

Nỗi nhớ …. ta ghét nó …. nó giống như một kẻ trộm …. chỉ chực chờ phút yếu lòng của ta … để nhảy vào …. bóp chặt trái tim ta …. Cánh tay của Nỗi nhớ lạnh lắm …. lạnh đến sợ … Chỉ có nước mắt là nóng …. lăn dài trên má …. nó có vị mặn …. Ta khóc đấy ư ?

Giọng nói của anh vẫn thế … ấm áp lắm …. những nụ hôn anh dành cho ta qua chiếc cellphone … vẫn nhẹ nhàng và lãng mạn lắm …. ta cố ép chặt chiếc cellphone vào tai mình hơn … để nghe rõ hơn …. để không bỏ xót … ngay cả một hơi thở nhẹ của anh …. nhưng …. sao nó cứng thế …. nó lạnh thế …. ko ấm áp như hơi thở … ko nhẹ nhàng như lời thì thầm … và cũng không mềm mại như môi anh …. khi đặt vào làn da ta …..

Hình ảnh ơi …. những dòng chữ ơi …. máy tính ơi …. tất cả người đều là một chiếc cầu nối giữa ta và anh ….. tất cả …. ta biết ơn những điều đó …. nhưng … đó luôn chỉ là những vật vô tri …. cứng ngắt …. lạnh … không cảm xúc …. các ngươi không thể lau được nước mắt ta … khi ta khóc … các người không thể làm bờ vai vững chãi để ta có thể dựa vào …. các ngươi không thể an ủi ta lúc ta buồn …. nhưng các ngươi lại là nơi … ta viết cảm xúc đó …. và gửi giúp ta đến anh …..

"Em chỉ mong …. trái đất chúng ta lúc này chỉ nhỏ bằng quả địa cầu kia …. "

Em mong nó nhỏ đi như thế chỉ trong một ngày cũng được … chỉ một ngày thôi cũng được …. để làm gì anh biết mà phải không …. để cơn mưa ở đây bớt lạnh …. để được anh hôn nhẹ vào má …. để em được truyền cái hơi ấm ấy từ anh …. để …. cái nỗi nhớ ấy …. sẽ tự bỏ đi ….

"Trái tim anh vẫn thế …. tình anh cho em vẫn thế …. không bao giờ vơi đi …. "

Em tin điều đó …. và em mãi tin vào điều đó …. Những thách thức … những khó khăn hiện nay …. chỉ càng chứng tỏ …. và để cho chúng ta khẳng định …. tình yêu của chúng ta … chỉ tăng lên … chưa bao giờ giảm xuống … Càng khó khăn bao nhiêu …. ta lại càng hiểu và yêu nhau hơn ….. và ….. chắc chắn rằng ….. ta sẽ trân trọng hạnh phúc sau này của chính chúng ta hơn …

Em trân trọng khó khăn lúc này ….. trân trọng sự chia cắt về địa lý lúc này …. trân trọng tất cả những gì đang diễn ra lúc này …. và tất nhiên …. diễn ra sau này nữa ……