“Sao mẹ khóc?” Katie bé nhỏ hỏi, cảm thấy trái tim mình cũng đang trùng xuống. “Mẹ vẫn ổn”, mẹ Katie chợt bật khóc khi nghe cô bé bảo rằng cha cô đang rất vui. “Lớn lên con sẽ hiểu, con yêu”, mẹ nói trong thổn thức.


Mẹ cô hôm nay thật lạ lùng, buồn bã và ủ dột. Bà đeo tạp dề suốt cả ngày, thậm chí còn đổ nhầm cả cà phê vào bát ngũ cốc của Katie lúc sáng.

Katie muốn tìm hiểu chân tướng sự việc. Mọi người không hề để ý tới cô bé. Và khi mẹ vẫn tiếp tục khóc, Katie bé nhỏ đã nghĩ ra một kế hoạch, nụ cười lém lỉnh lan tỏa trên khuôn mặt dễ thương của cô.

Sau bữa tối, khi cha đang ngồi trên chiếc ghế đọc báo, Katie lại gần và ngồi xuống cạnh ông. Cô bé ngả đầu vào vai cha, còn ông ngẩng lên nhìn chăm chú vào chiếc khuyên tai nhỏ bé bằng vàng đang khẽ đung đưa qua chiếc kính đọc báo.

“Chuyện gì thế, Katie?”, ông hỏi.

“Cha, tại sao mẹ lại buồn?”, cô bé thắc mắc.

Ông hắng giọng, đặt tờ báo sang một bên, và kéo Katie vào lòng: “Có vài điều con chưa thể hiểu được cho đến khi trưởng thành, con yêu ạ”.

“Đấy cũng là điều mà mẹ đã nói con. Nhưng con đã đủ lớn để biết mẹ đã buồn biết bao trong khi cha lại vui vẻ, cha ạ. Có vẻ như cha hạnh phúc khi làm mẹ buồn phiền. Tại sao lại thế hả cha?”, chiếc khuyên tai khẽ rung khi cô ngẩng cái đầu nhỏ bé ương ngạnh lên.

Mắt ông mở to y hệt như khi cô bé nhìn thấy những đồng đôla bằng cát trên bãi biển khi gia đình họ tới thăm nhà dì Martha và chú Phil vào tháng trước.

Ông đằng hắng giọng vài lần trước khi cất lời: “Katie, nghe này, cha nghĩ là có lẽ sẽ công bằng khi cho con biết rằng mẹ và cha có vài sở thích khác biệt nhau những ngày gần đây, và mẹ nghĩ rằng điều đó đã đẩy bố mẹ ra xa nhau”.

“Thế tại sao cha không muốn gần gũi với mẹ?” cô bé liếc nhìn cha trách móc.

“Không phải là cha không muốn, đó chỉ là một trong những cách mà sự việc xảy ra”.

“Con không tin, cha ạ. Con biết rõ là nếu con yêu thương ai đó, con sẽ không muốn làm người đó buồn, bất kể vấn đề gì xảy ra”.

Ngay lúc đó, mẹ bước vào phòng và thấy cả hai cha con đang ngồi bên nhau trên chiếc ghế. Bà liền bỏ lên gác trong tiếng sụt sịt. “Cha nhìn xem, cha đã làm gì vậy?”.

“Katie, cha biết con luôn muốn tất cả mọi người đều hạnh phúc, nhưng đôi khi điều đó là không thể. Cha có một vài…”

“Cha không cảm nhận được nỗi đau của mẹ, hưng con có thể đấy. Giống như ai đó nhồi bóng rổ vào bụng hay nhét bóng bông vào cổ họng con ấy. Trông mẹ khổ sở, còn cha yêu mẹ, sao cha không cho mẹ thấy tình yêu của cha?”

“Con bao nhiêu tuổi vậy, Katie?” – cha hỏi bóng gió với nụ cười mỉm trên môi.

“Sáu tuổi rưỡi ạ”.

“Vậy mà cha lại nghĩ, qua một đêm, con đã sang tuổi 30 tuổi rồi đấy! Nhưng này, sao con lại có những cảm nhận sâu sắc đến vậy?”

“Đó là một phần của sống ạ. Chúng ta được sinh ra để cảm nhận sâu sắc mà”.

Không một ai nói thêm lời nào, và cô bé Katie nghĩ rằng cha đã ngủ quên. Chỉ khi cô nhổm dậy định chơi nhảy dây, cha liền bế cô lên ngay khi ông vừa mở mắt và rời chiếc ghế tựa.

Ôm con trong tay, cha Katie nói: “Cám ơn con, Katie”. Giọt nước mắt nhẹ lăn trên khuôn mặt ông, và chiếc cằm khẽ rung lên vô định. Ông lao nhanh lên gác với vợ. Katie chỉ nghe loáng thoáng: “Tình yêu của anh, anh thực sự xin lỗi…” ngay sau cánh cửa phòng khép lại. Cười ngoác tới tận mang tai, Katie nói vọng theo: “Cha thấy chưa, con đã bảo chúng ta được sinh ra như thế mà”.