Nhưng khi tôi khỏe lên, bạn bè tôi khuyến khích tôi nâng cao mức tập luyện và thử sức với vài cuộc đường dài. Cuộc thử sức đầu tiên là đoạn đường 150 dặm (hơn 200km), MS-150, một cuộc đua xe hàng năm quyên góp tiền cho việc nghiên cứu chống lại bệnh xơ cứng.
Khi tôi mới đăng ký dự thi, ý tưởng này dường như rất tuyệt vời – ủng hộ quyên góp cho một việc từ thiện khi chạy xe đường dài – và tôi rất hăng hái luyện tập. Nhưng khi cuộc đua đến, sự thiếu tự tin đã chiến thắng trong tôi. Tôi vẫn muốn quyên góp cho việc từ thiện, nhưng tôi không còn muốn chạy một đoạn đường dài như vậy trong xuốt hai ngày liền.
Cuộc đua bắt đầu vào sáng ngày Chủ nhật tại vùng quê Georgia yên bình, và trong vài giờ đầu tiên tôi cảm thấy thật tuyệt vời. Đây chính là điều mà tôi tưởng tượng, và tinh thần của tôi rất mạnh mẽ. Nhưng vào cuối ngày, tôi cảm thấy quá kiệt sức, nóng nảy.
Nếu ai đó tin rằng thể xác được nối với linh hồn, tôi đây sẽ là một ví dụ cụ thể. Mỗi điều than thở mà não đưa ra dường như đi thẳng tới hai chân tôi. ‘Mình không thể chịu nổi nữa,’ thì chân bắt đầu một cơn chuột rút, và ‘những người khác đều giỏi hơn mình’ được tiếp theo là cảm giác hụt hơi, thiếu dưỡng khí. Tôi muốn bỏ cuộc.
Lên đến đỉnh đồi, cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp nơi chân trời xa đã giúp tôi đi tiếp được vài phút nữa. Khi đó tôi bỗng chú ý một vận động viên trước tôi một khoảng xa, đang đạp xe rất chậm trong bóng chiều đỏ rực. Tôi cảm thấy người này có điều gì đó khác lạ, nhưng tôi không rõ là điều gì. Vì thế tôi cố chạy đuổi theo. Cô ta đang chạy, đạp chậm nhưng đều đều vững vàng, với khuôn mặt mỉm cười nhẹ nhàng và cương quyết – và rồi tôi nhận thấy rằng cô ấy chỉ có một chân.
Sự tập trung của tôi thay đổi ngay lập tức. Cả ngày tôi không tin tưởng vào thể xác của chính mình. Nhưng bây giờ tôi đã biết – không phải là thể xác mà chính là ý chí sẽ giúp tôi đạt được đích đến của mình.
Cả ngày hôm sau mưa. Tôi không trông thấy người nữ vận động viên một chân nữa, nhưng tôi tiếp tục chạy mà không than thở, vì tôi biết rằng cô ấy đang cùng với tôi ở đâu đó trên đoạn đường. Và vào cuối ngày, vẫn cảm thấy mạnh mẽ, tôi đã hoàn tất được 150 dặm của mình.
-
Làm xiêu lòng khách hàng bằng lời quảng cáo
07/12/2009
Theo Steve Cosmopulos, Chủ tịch HĐQT của Cosmopulos, Crowley & Daly ngôn ngữ có thể tạo ra sự khác biệt: Ngôn ngữ khiến bạn cười, khiến bạn khóc và có thể khiến bạn mua hàng.
-
Những câu hỏi cần nhắc đến cho ta
28/11/2009
Hãy tự hỏi mình 6 câu hỏi dưới đây và bạn sẽ sống hạnh phúc hơn. Bạn không tin ư? Vậy thì cũng đáng để bạn thử tự vấn đấy. Nào, bắt đầu nhé!
-
Email Bản in Đường thái dương
15/12/2009
Đường thái dương (đường thành công, đường thần mặt trời, đường vận may và tài hoa), bắt nguồn từ một nơi nào đó của bàn tay, thường là nó đi thẳng từ trí đạo hay tâm đạo lên phần nổi dưới chân ngón đeo nhẫn (gò thái dương).
-
Khan giấy, nhiều nhà in chạy cầm hơi
24/09/2011
Nhà cung cấp ngưng xuất khẩu giấy vào Việt Nam, trong khi sản xuất trong nước chỉ đáp ứng được 70% nhu cầu. Từ tháng 3 đến giữa tháng 4-2008, thị trường giấy in báo trong nước trở nên rất khan hiếm, nhiều nhà in phải sản xuất cầm chừng, hoặc chấp nhận lỗ do phải mua giấy trôi nổi với giá cao hơn khoảng 1,5-2 triệu đồng/tấn so với giấy của các nhà máy sản xuất. Tuy nhiên, đến cuối tháng 4, nhiều đầu mối giấy in trôi nổi cũng hết sạch hàng.
-
Mắc kẹt ở giữa: Tại sao việc phát triển và duy trì các nhà quản lý mức trung có thể hơn cả những thách thức
28/11/2009
Hầu hết các công ty đều có họ - các nhà quản lý cấp trung. Họ có thể chỉ là 6 hoặc 6.000 người và tất cả họ đều chia sẻ cùng một cấp độ và dạng công việc. Họ thường được coi như “keo hồ” để kết nối các công ty lại với nhau, để lấp dần khoảng cách giữa đội quản lý cấp cao với những người lao động cấp thấp hơn. Họ thực thi các thay đổi về chiến lược và tổ chức, luôn ở bên và động viên những người lao động trong suốt các vòng quay kinh tế dù tốt hay xấu.
Tuy nhiên, những nhà quản lý cấp trung cũng có thể trở thành một nhóm người lao động đang thách thức đối với việc phát triển và duy trì. Theo một cuộc khảo sát của Accenture năm 2007 về các nhà quản lý cấp trung trên toàn thế giới thì 20% những người tham gia nói rằng họ không thấy hài lòng với tổ chức hiện nay của mình và cũng một tỷ lệ như thế nói rằng họ đang tìm một công việc khác. Một trong những lý do hàng đầu được họ dẫn ra đó là việc thiếu triển vọng cho sự thăng tiến.