Chàng trai và cô gái…
Không rõ lí do vì sao họ chia tay. Chỉ biết là bỗng dưng họ không gặp nhau nữa. Không điện thoại, không nhắn tin, cũng không đi chơi với nhau nữa…

Thi thoảng, những kỉ niệm của 2 đứa vẫn về với chàng trai. Nhưng chàng chỉ biết tiếc nuối cho 1 tình yêu mình đã đánh mất mà cũng không biết lí do.

Chàng trai và cô gái…
Không rõ lí do vì sao họ chia tay. Chỉ biết là bỗng dưng họ không gặp nhau nữa. Không điện thoại, không nhắn tin, cũng không đi chơi với nhau nữa…

Thi thoảng, những kỉ niệm của 2 đứa vẫn về với chàng trai. Nhưng chàng chỉ biết tiếc nuối cho 1 tình yêu mình đã đánh mất mà cũng không biết lí do.

Rồi 1 ngày…

Họ gặp lại nhau tại 1 quán café dường như đã quá quen thuộc với cả 2 người…

– Dạo này em thế nào ?

Chàng trai hỏi…

– Cũng ổn. Em vừa đc làm kế toán kiêm phiên dịch viên ở công ty của ông bác em.

Cô gái trả lời, nhưng mắt vẫn khẽ liếc nhìn chiếc khăn mà chàng trai đang quàng. Đó là chiếc khăn mà cô đã tặng chàng trai vào một ngày chả có gì đặc biệt với cả 2 người. Chỉ đơn giản là cô thích tặng nó cho chàng…

– Phiên dịch cơ à ? Đúng nghề của em nhé!

Cô gái khẽ mỉm cười: "Anh vẫn giữ chiếc khăn đó à ?"

– Chiếc khăn… à ừ… anh vẫn quàng. Anh vẫn thích nó ! Chất vải ấm lắm, mấy hôm nay trời cũng đang lạnh nữa.

Hà Nội mấy ngày hôm nay trở lạnh thật…Chàng trai vẫn nhớ vào những ngày như thế này, 2 đứa vẫn thường lên những quán café thật cao, nhâm nhi những cốc cacao thật nóng, hay cuộn tròn trong chăn và cùng xem đi xem lại 1 bộ phim mà cả 2 cùng thích… Hoặc đơn giản, chỉ là 1 cái ôm và 1 nụ hôn nhẹ nhàng của cô gái mỗi khi chàng trai tới…

– Em vẫn nhớ cái khăn này à ?

– À vâng, em vẫn nhớ. Hồi đó anh chê khăn màu già quá, còn không chịu quàng nữa nhé !

Chàng trai cười xòa…

Sau khi kết thúc, cô gái yêu một người khác. Và chàng trai cũng thế… Thật nhanh như họ chưa từng yêu nhau vậy…

– Trông em béo lên đấy !

– Ừ, tại dạo này em ăn được ngủ được. Nhưng mà em chả thích béo tẹo nào cả !

– Em hâm thế ! Béo 1 tí trông em yêu hơn mà !

2 đứa phì cười.

Trông cô gái thật sự khác trước nhiều. Cô béo hơn, xinh hơn, và cũng hơi già hơn so với hồi trước. Chàng trai chỉ muốn được ôm cô gái 1 cái thật chặt…Nhưng thật sự là khó quá…

Chia tay nhau được 1 năm rồi còn gì. 1 năm cũng là khoảng thời gian mà chàng trai với cô gái được ở bên nhau. Chàng trai yêu cô gái thật nhiều, và anh biết cô cũng vậy. Những tưởng họ sẽ không thể rời xa nhau. Vậy mà…

– Anh có còn đến những nơi ấy không ?

– Những nơi nào cơ ?

– Ờ thì những nơi mà 2 đứa mình vẫn thường tới ý !

– Hì… thực ra là có ! Thỉnh thoảng đến những quán café đấy, anh lại nhớ cái cảm giác mong ngóng em… !

– Em biết mà !

Họ lại cười…

– Sao em không gọi cho anh ?

Sao cô lại không gọi cho chàng trai nhỉ? Ừ đúng, bẵng đi 1 thời gian, cô gái không liên lạc với chàng trai nữa. Cô đã xóa số điện thoại của anh trong máy mình đi rồi, thậm chí là đã đổi sim. Nhưng cô vẫn không thể quên được số điện thoại của chàng trai.

– Sao hồi đó chúng mình lại như thế nhỉ ? – Chàng trai lại hỏi

– Em cũng không rõ……nhưng lúc đó, thật sự em vẫn còn yêu anh…..

Hồi đó, chàng trai cũng vẫn còn rất yêu cô gái…

– Thế còn anh, lúc đó, anh vẫn còn yêu em chứ ?

– Tất nhiên là yêu rồi. Anh vẫn yêu em cho đến tận bây giờ, hâm ạ !

Cô gái khẽ mỉm cười… " Em cũng vẫn yêu anh, ngốc của em ạ !"

……….

– Em phải về rồi !

– Không, đừng, ở lại với anh !

– Em xin lỗi, nhưng thực sự, em phải về !

– Anh…anh sợ nếu em đi, có lẽ anh sẽ không còn gặp lại em nữa…anh muốn chúng mình trở lại với nhau…

– Nhưng mà…

– Về với anh nhé…

Bàn tay chàng trai nắm thật chặt tay cô gái.