2 ngày nay mẹ bệnh. Mẹ nằm đó. Nhưng nằm một chút lại bật dậy. Mẹ sợ nằm rồi sẽ ngủ quên không có ai làm việc. Mẹ sợ mất khách không kiếm đủ tiền để đóng tiền nhà tháng này….

Mẹ sợ mẹ ngủ quên con sẽ làm mọi việc mà không học hành được. Mẹ sợ con buồn, mẹ giấu những cơn đau qua khung cửa số. Mẹ sợ con sẽ bận rộn vào những ngày mẹ nhập viên nên mẹ quyết không đi bệnh viện dù con có năn nỉ trào cả nước mắt. Bầu trời chuyển mưa. Mẹ cố gắng di chuyển trong cơn đau quằn quại để lấy đồ của khách vào. Con trào nước mắt nhưng cố nén thật chặt để mẹ không nhìn thấy. Con biết rắng khi con khóc, mẹ cũng sẽ khóc theo.Con muốn chạy lại ôm mẹ thật chặt vào lòng nhưng con không đủ can đảm để thể hiện điều đó.Con không hiểu tại sao mẹ ạ!

Dù nhà mình thật nghèo nhưng suốt 21 năm qua, con gái của mẹ chưa hề thiếu thốn bất cứ điều gì. Bằng tất cả, mẹ cho con tất cả. Con tràn ngập trong tình yêu thương của mẹ. Mỗi khoảnh khắc con lớn lên thêm là mỗi khoảnh khắc mẹ thêm hao gầy. Mẹ thương và chiều chuộng con nhưng cách yêu và chiều chuộng của mẹ không bao giờ làm con gái của mẹ hư. Bởi vì sao mẹ biết không, bởi mẹ là thần tượng của con, là người con yêu thương nhất trên thế gian này. Con không đảm đang và chịu thương, chịu khó như mẹ nhưng có một điều mà mẹ đã truyền được cho con bằng một sức mạnh vô hình nào đó: con biết nâng niu và nuôi dưỡng hạnh phúc như mẹ đang nâng niu và nuôi dưỡng hạnh phúc của gia đình mình. Dù hạnh phúc này thật mong manh và đã bao lần bị đổ vỡ…

Con gái mẹ đã bắt đầu yêu… Và con không biết mình có thể có một tình yêu thật ngọt ngào hay không? … Nhưng con biết rằng : có tình yêu của mẹ, con luôn đủ sức mạnh để bước đi trên mọi nẻo đường!