Con đang ngồi học bài. Con lại bỗng nghe tiếng quát tháo của ba. . .
Con nghe tiếng mẹ nghẹn ngào.
Đã bao lần như vậy rồi , mẹ ơi! Sao mẹ cứ cam chịu như thế?
Con không thật sự hiểu!Là người phụ nữ, là người vợ, người mẹ thì luôn phải luôn cam chịu như thế sao?
Con cũng không thật sự hiểu nổi tại sao ba cứ đối xử với mẹ như vậy. Mẹ đã hi sinh tất cả, hi sinh cả tuổi thanh xuân để yêu và chờ đợi ba quay trở về.
Mẹ không đòi hỏi bất cứ điều gì: nhà cửa, giàu sang, hay một thứ vật chất vô hình nào đó. Hằng ngày-một cách thầm lặng nhất có thể – mẹ dấu đi những trăn trở mệt nhọc của công việc để chăm sóc ba, làm tròn trách nhiệm của một người vợ. Mẹ luôn ngủ sau khi ba ngủ, luôn chừa phần ăn ngon cho ba, quần áo và giày dép của ba luôn được mẹ chuẩn bị một cách kỹ càng và chu tất. Nhà mình nghèo thật, thật nghèo nhưng ba thấy không, so với những người đàn ông khác ba đã rất hạnh phúc, hạnh phúc lắm ba biết không?
Mấy ngày mẹ bệnh. Nhìn cách ba đã chăm sóc mẹ, con cảm thấy vui và hạnh phúc lắm. Con mong cho những giây phút ngăn ngủi ấy cứ kéo dài mãi mãi để mẹ của con cảm nhận được hạnh phúc mà bất cứ người phụ nữ nào cũng có quyền được cảm nhận. Con không hy vọng nhà minh sẽ giàu có lên. Con chỉ mong, một ngày nào đó gia đình mình, cả 4 thành viên của mái ấm nhỏ bé này sẽ tìm được sự bình yên chính nơi tâm hồn.
Con hy vọng mỗi người có thể nhận ra được cái hạnh phúc thật nhỏ nhoi nơi mái ấm này để mà bảo vệ và gìn giữ nó cho đến phút cuối cùng. Con hy vọng một ngày nào đó cả gia đình mình có thể ngồi bên nhau ăn một bữa cơm. Chỉ cần ngồi bên nhau thôi, không cần cười, không cần nói gì cà để con cảm nhận được sự bình yên của gia đình là gì? Để con không con tủi thân hay mặc cảm, để con biết sống cho một ngày mai thật bình yên mà không muộn phiền nữa.
Nếu con nói ghét ba là con đang tự dối lòng mình. Nhưng con cũng không thể nào thừa nhận rằng con rất thương ba. Vì khi thừa nhận điều đó – nó làm con tổn thương. Những ký ức về tuổi thơ – những ngày xa xăm ấy – con không thể nào quên được. Con đã từng ước rằng mình không phải là con của ba – nhưng bây giờ , bây giờ con thầm cảm ơn con là con của ba. Bởi vì chính ba đã tạo dựng nên một cô gái không biết chấp nhận số phận là gì? Con sẽ sống tốt như mẹ nhưng con sẽ không cam chịu như mẹ. Con sẽ tạo dựng hạnh phúc bằng niềm tin chứ không bằng hy vọng. Con sẽ bước đi đầy bản lĩnh dù con luôn là con bé yếu đuối và dễ vỡ. Con sẽ luôn mỉm cười dù trong lòng luôn ngập tràn nước mắt. Con sẽ lý giải một điều rằng: thiếu tình cảm của cha thì một cô gái vẫn có thể trở thành một con người đầy bản lĩnh và mạnh mẽ trong cuộc sống!
Cảm ơn ba đã yêu thương con dù con không biết, dù con không chấp nhận điều đó và dù nó không tồn tại thì con vẫn cảm ơn ba…
Một ngày nào đó con sẽ dũng cảm nói với ba rằng: "Ba ơi! Con thương ba!". Và con sẽ không để câu nói ấy muộn màng. Dù con không biết ngày đó sẽ là ngày nào, một ngày xa xăm mà con chưa đặt tên được…