Tôi bước vào cừa hàng tạp hóa mà chẳng biết mình định mua gì. Tôi không đói. Nỗi đau vừa mất đi người bạn đòi yêu dấu sau 37 năm chung sống vẫn còn đang rỉ máu. Và cái cửa hiệu này đã lưu lại biết bao kỉ kiệm đẹp đẽ mà chúng tôi từng có.

Tôi và Rudy thường hay đến đây và hầu như mỗi lần anh ấy đều giả vờ lẫn vào một góc nào đó, tìm kiếm một thứ mà tôi rất thích. Tôi biết anh ấy định làm gì. Tôi sẽ luôn bắt gặp anh ấy tiến về phía tôi với ba hoa hồng vàng trên tay. Rudy biết hoa hồng vàng là loài hoa mà tôi thích nhất .

Với con tim tan nát , tôi chỉ muốn mua một vài thứ mà mình cần và lập tức rời khỏi đây, nhưng thậm chí cửa hiệu cũng trở nên khác từ ngày Rudy qua đời. Tôi chợt nhận ra rằng không có Rudy, tôi phải mất rất nhiều thời gian để suy nghĩ và chọn lựa. Cuộc sống đã thật sự thay đổi .

Đứng cạnh quầy thịt , tôi cố gắng tìm được miếng beefsteak ngon nhất, thứ mà Rudy ưa thích biết bao. Đột nhiên một người phụ nũ tiến dến gần tôi. Người phụ nữ có mái tóc màu vàng, mảnh khảnh và trông rất xinh xắn trong bộ đồ tây màu xanh lá cây nhạt. Tôi ngước nhìn cô ấy trong khi co ấy đang chọn mọt gói thịt chữ T lớn, bỏ nó vào xe đẩy rồi ngập ngừng trong chốc lát, cô ấy đặt lại kệ. Cô ấy quay đi nhưng không biết suy nghĩ thế nào lại đặt nó trở lại xe đẩy. Cô ấy ngước nhìn tôi và mỉm cười.

– "Chồng tôi thích loại này lắm nhung thật tình mà nói với giá cao như thế này liệu tôi có nên…"

Tôi cố nén cảm xúc của mình và nhìn cô ấy với ánh mắt màu xanh nhạt .

– "Chồng tôi vừa mất cách đây 8 ngày". Tôi nói, mắt liếc nhìn gói thịt trên tay cô ấy, cố kềm giọng. "Hãy mua cho anh ấy đi. Và hãy trân trọng những giây phút mà các bạn dược ở cùng nhau".

Cô ấy gật đầu, và tôi có thể đọc dược cảm xúc của cô ấy khi đặt gói thịt và đẩy xe đi. Tôi tiếp tục đẩy xe về hàng bơ sữa. Tôi đứng đó, cố gắng quyết định nên mua loại sữa nào. Giờ đây tôi chỉ có một mình! Cuối cùng tôi cũng chọn loại 250ml và đẩy xe về phía quầy kem gần cửa ra vào. Nếu như không còn thứ gì khác, tôi thuờng tự thưởng cho mình một hộp kem dâu, thứ mà Rudy rất thích.

Tôi đặt hộp kem vào xe và tiến tới quầy tính tiền. Đập vào mắt tôi là bộ đồ tây màu xanh lá cây nhạt. Tôi chợt nhận rằng ra người phụ nữ ban nãy đang tiến về phía tôi , trên tay cô cầm một cái gì đó. Trên gương mặt cô ấy rạng ngời hạnh phúc, mắt cô ấy nhìn tôi chăm chú. Khi cô ấy tiến đến gần, nước mắt tôi trào ra khi trông thấy cái cô ấy cầm trên tay.

"Chúng là của bà, thưa bà!" Cô ấy nói và đặt ba hoa hồng vàng tuyệt đẹp vào tay tôi. Bà yên tâm, chúng đã được thanh toán". Và cô ấy ôm lấy tôi, hôn nhẹ lên má.

Tôi muốn nói với cô ấy những gì cô ấy đã làm cho tôi và những nụ hồng vàng có ý nghĩa như thế nào với tôi, nhất là trong lúc này… Nhưng tôi đứng đó, chết sững, không nói được lời nào, nước mắt tuôn trào. Tôi nhìn xuống những đóa hoa hồng vàng được bó rất đẹp trong tấm giấy kiếng màu xanh nhạt, không tin nổi vào mắt mình. Làm sao cô ấy biết được điều bí mật này ????

Đột nhiên mọi thứ trở nên rõ ràng. Tôi không bao giờ cô đơn. "Ôi! Rudy yêu dấu, anh vẫn không quên em phải không?" Tôi thì thầm, nước mắt đầm đìa. RUDY LÚC NÀO CŨNG HIỆN DIỆN BÊN TÔI VÁ CÔ ẤY CHÍNH LÀ THIÊN THẦN CỦA ANH ẤY.