Đừng gạt tay rồi nói…Thế mới là cuộc sống..! Thế mới là xã hội ! Thế mới là thế này hay thế kia…
Tôi chỉ biết nếu bạn thật sự xem nó là bình thường thì Thế mới là “Con” Người.
Nhiều lúc tôi muốn chửi thề vì những đoạn clip tôi xem được trên youtube hay tình cờ ở đâu đó.
Tôi xin lỗi nếu tôi đang làm ai đó phải tức giận và cho rằng tôi giả tạo. Xong điều đó không thành vấn đề…
Và có một bài học nhỏ mà tôi học được từ người bạn của tôi khi cùng đi ăn cơm với hắn..Dĩa cơm bụi bèo nhèo nhiều người nhìn vào ngán ngẩm nhưng tôi chưa bao giờ bỏ phí vì câu nói của hắn: ” Mày không bao giờ hiểu được rằng…Một hạt lúa vàng chín giọt mồ hôi là thế nào đâu”

Tên đoạn film này là: Chicken a la Carte – A short film about the hunger and poverty brought about by Globalization

Đây là 1 đoạn film ngắn, tham dự Festival Film với chủ đề về Food, Hunger and Waste … được trình chiếu tại Berlinate Talent Campus
Được thực hiện bởi Ferdinan Dimadura, 1 đạo diễn người Philippine, đoạn phim đưa người xem đi từ khung cảnh ăn uống xa xỉ (not really, but … cũng gần như thế), từ những McDonald’s, KFC, Jollibee, sang 1 khung cảnh trái ngược hoàn toàn, bữa ăn của những người nghèo khổ, thiếu thốn.
Những người sang trọng ghé vào những tiệm fastfood, họ cười nói, ăn uống qua loa, bỏ lại khá nhiều đồ ăn thừa … Họ nào biết, những gì họ bỏ đi, lại là những thứ quý báu biết bao, đối với người khác …

“Let me tell their story
That no one else can hear.
How can someone’s laughter
Bring me close to tears.”

Cảnh những đứa trẻ chen nhau giành lấy những miếng thịt KFC còn sót lại chút thịt thật sự làm nhói lòng người xem … Nhìn những nụ cười sung sướng và thơ ngây đó, ko hiểu sao nước mắt người xem ko ngừng rơi …

“And you never know,
Cause you’re never there
After what we’ve seen
Can we close our eyes again?”

Phải, có lẽ vì chưa từng trải qua hoàn cảnh khó khăn như thế, chưa từng nghèo đói như vậy, nên chúng ta mới phí phạm thức ăn. tôi nhớ đến những lần mình vứt 1 miếng bánh ăn dở dang vì quá vội vào lớp, bỏ sót lại chút thức ăn chỉ vì biếng ăn … cảm thấy mình thật đáng trách …

“Let me tell their story
You won’t think it’s true.
I have not forgotten
So I’m sharing it with you.”

Nhiều người sẽ cho rằng đây chỉ là phim ảnh, là giả dối.
Phải, có lẽ như thế sẽ tốt hơn … nhưng đáng buồn thay, đây là sự thật.
1 sự thật làm cho Ferdinan Dimadura bị ám ảnh, và anh đã chia sẻ nó với mọi người …

“For all the things we know
What have we really learned?
Though I closed my eyes
The images remain.”

Chưa biết thì đã đành, thấy rồi thì thử hỏi ai nỡ làm ngơ?
Dĩ nhiên, giúp đỡ những người này thì thật sự tôi và các bạn chưa chắc có khả năng … Nhưng ít nhất, những gì ta có thể làm là quý trọng thức ăn, đừng phung phí trong khi có những người chỉ mơ đến 1 bữa no …

Cuối đoạn phim dài 6 phút, lời bài hát vang lên như 1 tiếng nấc nghẹn ngào, thổn thức, bất tận …

“And their stories …
Begin again …”

Let me tell their story
That no one else can hear
How can someone’s laughter
Bring me close to tears
And you’ll never know
‘cause you’re never there
After what we’ve seen
Can we close our eyes again

Để tôi kể bạn nghe câu chuyện của họ
Câu chuyện mà không ai có thể nghe…
Bằng cách nào tiếng cười của ai đó
Lại khiến tôi rưng rưng muốn khóc thế này
Và bạn sẽ chẳng bao giờ biết được
Vì bạn không bao giờ hiện diện nơi đó đâu
Sau những gì chúng ta vừa thấy
Liệu có thể nhắm mắt làm ngơ nữa không?
Let me tell their story
You won’t think is true
I have not forgotten
So I’m sharing it with you
For all the thing s we know
What have we really learned?
Though I closed my eyes
The images remain
Để tôi kể bạn nghe câu chuyện của họ
Câu chuyện mà bạn sẽ không nghĩ là thật.
Nhưng tôi chưa hề quên đi
Nên giờ đây tôi sẻ chia cùng bạn
Đối với tất cả những gì chúng ta biết
Chúng ta đã thật sự học hỏi được gì?
Dù cho tôi có cố nhắm mắt lại
Những hình ảnh đó vẫn hiển hiện

And their story…
Begins again

Và câu chuyện của họ…
Bắt đầu lại, lần nữa