Chợt một lúc nghe lòng xao động…anh có biết? anh quan trọng đến mức nào…..
Em chỉ muốn …một lần thấy ánh mắt thân thương khi đó……khi mà ánh mắt đó chỉ dành riêng cho em.
Em chỉ muốn…một lần nghe yêu thương ùa về….cái yêu thương thật sự mà chỉ có mình em…
Nhưng giờ đây….chợt em muốn là một thứ gì đó thoáng qua trong đời anh…đến rồi lại đi….không để lại dấu vết hay nỗi buồn vương vấn trong lòng anh…..
……chợt, em cảm thấy mình quá ích kỉ khi bắt anh phải như vậy….bắt anh phải bên em……dù em biết, anh bên em vì em cần anh…
……chợt, em như một con ngốc cứ bước đi trên con đường không dành cho mình…..yêu thương một người chẳng bao giờ thấy được tình cảm nơi em….
……chợt, em nhận ra rằng sự cố chấp của em làm phiền đến người khác quá nhiều…..để giờ em cảm thấy có lỗi….cho dù em cần sự an ủi từ ai đó….
……chợt, em không biết mình phải làm sao ,nói sao cho anh hiểu….cho dù em muốn anh chỉ bên cạnh em thôi….muốn anh chỉ yêu thương mình em thôi….
Và …nếu như …một ngày….anh gọi điện thoại ,nhắn tin..mà không thấy em trả lời ….thì đừng tìm kiếm em anh nhé, thì đừng lo lắng rằng em sẽ trốn tránh anh,thì đừng nghĩ rằng em đã thay đổi đến nổi không còn nhận ra em nữa…….hay em đã trở nên khó hiểu đến mức anh phải mệt mỏi…..em chỉ muốn một mình theo đúng nghĩa của nó …..em chỉ muốn thử sống khi không còn anh…khi tình yêu của anh dành cho người khác…..và em chỉ muốn cảm nhận sự hối tiếc thật sự dù em chẳng bao giờ muốn anh biết điều đó….
Chẳng bao giờ em muốn anh biết em buồn như thế nào…..em chỉ muốn anh hiều rằng…..anh quan trọng….em cần anh …nhưng không bao giờ níu kéo anh ở lại cho dù lòng vẫn muốn như thế……cho dù tình cảm của em vỡ vụn …..cho dù bên em chỉ là một bầu trời u ám……thì em vẫn muốn anh luôn là anh……..đừng bao giờ thay đổi vì em……..đừng bao giờ cảm thấy bên em là trách nhiệm hoặc lòng thương cảm….chỉ thế thôi..
Em viết vậy và em chưa bao giờ muốn anh đọc những dòng này……chưa bao giờ muốn anh biết lớp vỏ bao bọc em là một cô bé chưa trưởng thành được ,luôn lạc quan,giải quyết mọi việc một cách tối ưu nhất, không ai tổn thương được nhưng bên trong lại là người ưa buồn phiền, những kí ức buồn không thể nào quên được, tình cảm dành cho anh….nói sẽ quên..nhất định sẽ quên…..nhưng thật sự rất khó…và em chưa bao giờ muốn anh biết em đã không còn hy vọng nơi anh……từ bỏ ngay lúc em nói thương anh…tình cảm đó đã lớn dần trong em …vô tình hay cố tình không để ý…nhưng nay thứ tình cảm đó lại khó quá anh àh….em đã cố..cố gắng thật nhiều để khi bên anh ,em luôn lạnh lùng,hời hợt…nhưng em cảm thấy như mình đã dồn tình bạn của chúng ta đến bước đường cùng ….rồi dùng mọi cách để che lấp đi cái sai do chính em gây ra …tất cả là do em phải không anh?…
|